Tình huống trong quá trình thẩm vấn, thành viên Tổ Chuyên Án bao gồm cả người có danh xưng “thợ săn tinh thần” – bác sĩ Tống Duệ phải bại lui một cách chật vật, bỏ rơi nghi phạm trong phòng thẩm vấn đúng là có một không hai. Giám đốc phân cục nhanh chóng nhận được tin tức này, vội vàng chạy tới kiểm tra. Ông ta không hỏi đúng sai mà lập tức khiến trách Trang Chân một hồi, sau đó mới tới chỗ tiểu Lý lấy video thẩm vấn để quan sát.
Sau khi xem xong, giám đốc: ….
Tiểu Lý vẫn say mê giải thích: “Giám đốc, ngài nhìn thấy chưa? Không phải là chúng tôi vô dụng mà là kẻ địch quá mạnh mẽ! Cách một tấm gương mà đội phó Lưu trốn tới đâu hắn liền chỉ tới đó, hơn nữa không hề sai lệch mà chỉ thẳng vào chóp mũi chúng tôi, cứ như là có mắt nhìn xuyên tường vậy. Ban nãy tôi còn chạy tới phòng thẩm vấn kiểm ta một chút, tấm gương một chiều để quan sát kia tuyệt đối không có vấn đề gì. Phạn Già La không chỉ có thể nhìn xuyên thấu vật thể mà còn có thể xuyên thấu lòng người nữa, hắn ta nói vô cùng rõ ràng tính cách và quá khứ của chúng tôi, vô cùng rõ ràng luôn. Ngài tới muộn không được nếm chén nước kia, nếu không ngài nhất định cũng sẽ nghi ngờ cuộc đời này luôn! Tôi xem đi xem lại đoạn này rất nhiều lần, hắn không hề chạm tới chén nước kia mà có thể biến chén nước thành đắng ngắt qua tấm thép dày dặn như vậy, cho dù là ảo thuật gia cũng không làm được điều này! Tôi không tìm được sơ hở của hắn, cho nên tôi rất có lý do để tin việc hắn nói hắn là linh môi là sự thật! Hắn thật sự là linh môi đấy, thời điểm hắn thông linh đã nhìn thấy cái chết của Cao Nhất Trạch!”
“Linh môi, thông linh? Đã là thời đại nào rồi mà các cậu còn tin mấy chuyện mê tín đó hả? Tiếp tục điều tra cho tôi, ngày hôm nay nhất định phải tìm được điểm đột phá trên người hắn!” Giám đốc kỳ thật là ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn. Ông ta là lãnh đạo cục công an này, dĩ nhiên không thể tỏ ra mê tín được, nhưng thực ra trong lòng ông ta đã có sự sợ hãi len lỏi vào rồi. Tên Phạn Già La này thật sự rất tà môn, nói chuyện đều khiến người ta phải nổi da gà, hơn nữa hắn như một cục nam châm vậy, chỉ cần hắn muốn thì lập tức có thể thu hút hết mọi ánh mắt xung quanh tập trung lên người mình.
Ban nãy khi xem video giám đốc phân cục đã phát hiện ra lực chú ý của ông ta gần như không có cách nào có thể dời khỏi Phạn Già La. Cách màn hình mà còn như vậy thì những người trực tiếp thẩm vấn hắn sẽ có cảm giác như thế nào?
Nghĩ thế, giọng điệu giám đốc không khỏi dịu đi, nhắc nhở: “Tiểu Trang, cậu và bác sĩ Tống không phải đã bàn bác rất lâu rồi sao? Mau tiếp tục hỏi cung đi, thời điểm khi các cậu bàn bạc kế hoạch thì chắc chắn Phạn Già La cũng đang sửa sang lại dòng suy nghĩ của mình. Bây giờ hắn đang có ưu thế nên trạng thái tinh thần rất ổn định, tư duy cũng rõ ràng mạch lạc, đợi các cậu bàn bạc xong thì lời khai của hắn tuyệt đối cũng sẽ kín kẽ không có một chỗ hở. Các cậu làm lỡ bao nhiêu thời gian thì càng cho hắn bấy nhiêu cơ hội, hiểu chưa?”
Dĩ nhiên là Trang Chân và Tống Duệ đều hiểu điều này, hai người gật đầu đồng ý, sau đó thu dọn sạch sẽ tài liệu trên bàn, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, giám đốc bỗng nói: “Bác sĩ Tống, nếu có thời gian thì cậu hãy đi làm giám định tâm lý một chút đi. Không phải chúng tôi không tin cậu mà hệ thống chế độ có yêu cầu này, chúng tôi cũng hết cách.”
Tống Duệ sửng sốt một lát mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi giám đốc, sau khi giải quyết vụ án này tôi sẽ đi làm giám định tâm lý. Tôi xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho mọi người.”
“Không sao không sao, tất cả đều là người mình, có gì mà phiền phức với không phiền phức chứ.” Giám đốc cười ha hả đi ra nhưng động tác và giọng nói của ông ta lộ rõ sự lúng túng.
Tiểu Lý không dám phát biểu ý kiến về vấn đề này, toàn bộ hành trình đều im như gà. Lúc đi tới cửa, Trang Chân bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tống Duệ nghiêm túc nói: “Bác sĩ Tống, tôi tin tưởng anh!”
Thân là nhà tâm lý học hàng đầu, Tống Duệ có thể dễ dàng lừa gạt bất kỳ thẩm định viên nào nên căn bản không cần phải yêu cầu anh ta làm bất kỳ giám định tâm lý nào hết. Xuất phát từ quan hệ cá nhân, Trang Chân càng muốn tin việc đối phương là một người biết tự hạn chế bản thân hơn.
Tống Duệ yên lặng gật đầu nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì không ai biết.
Ba người mỗi người ôm một tập tài liệu dày đi tới phòng thẩm vấn, vẻ mặt kiên định nhưng nội tâm lại tràn đầy hoang mang. Tiểu Lý là người đầu tiên không kiềm chế được, khẽ nói: “Đội trưởng, lát nữa chúng ta làm sao để cạy được miệng Phạn Già La đây? Cứ coi như chúng ta nghi ngờ hắn nhưng chúng ta lại không thể tìm được kẽ hở hay chứng cứ của hắn! Người này thật sự quá khó lật tẩy rồi!”
Trang Chân: “Thử xem phương pháp thẩm vấn mặt đỏ mặt trắng đi! Chúng ta không phải đối thủ khi chơi bài tâm lý với Phạn Già La, vậy thì dùng thủ đoạn trực tiếp đi!”
Cái gọi là mặt đỏ mặt trắng chính là một cảnh sát đóng vai người xấu dùng lời lẽ nghiêm trọng ép cung, một người còn lại đóng vai người tốt dùng đủ loại lý do để giải vây cho kẻ tình nghi. Kẻ tình nghi sẽ e ngại chán ghét cảnh sát xấu đồng thời có cảm thình và sinh ra cảm giác ỷ lại với cảnh sát tốt, sau đó trong quá trình thẩm vấn sẽ vô tình thả lỏng đề phòng, nói ra lời nói thật. Phương pháp hỏi cung này đã lâu rồi không có ai dùng đến, một mặt là vì nó quá đơn giản thô bạo, thứ hai là sử dụng nó rất dễ bị quá sức.
Tống Duệ vô cùng nghi ngờ phương pháp này, hỏi tới: “Nếu hắn cứng mềm đều không ăn thì sao?”
Trang Chân quyết đoán: “Thế thì chơi xa luân chiến, cứ thẩm vấn hắn liên tục đi.”
Tiểu Lý cảm thấy tuyệt vọng, ngập ngừng nói: “Tổ trưởng, dù là xa luân chiến cũng chỉ có thể đánh 24 giờ thôi! Không cạy được miệng hắn thì 24 giờ sau chúng ta vẫn phải thả người. Trận chiến nguy hiểm nhất hắn còn đánh được thì đối diện với mấy cái này hắn chắc chắn cũng không nói đâu.”
Giọng điệu Trang Chân trở nên âm trầm: “Đến lúc đó nói sau đi.” Không thể nghi ngờ rằng Phạn Già La là kẻ tình nghi khó đối phó nhất, quỷ quyệt nhất mà cũng giảo hoạt nhất trong số những kẻ tình nghi anh ta đã gặp phải. Mỗi một câu nói, mỗi một từ ngữ của hắn ta đều không để người ta tìm ra chút sơ hở nào.
Linh môi? Trên thế giới này thật sự có loại người siêu thoát khỏi hiện thực này tồn tại sao?
Đi tới trước phòng thẩm vấn, bước chân vững chãi của Trang Chân càng lúc càng trở nên chần chừ, anh ta đứng im trước cửa phòng một lúc lâu mớ mở cửa đi vào. Tiểu Lý vốn định tiếp xúc nhiều hơn với người thần kỳ Phạn Già La này thì bị Liêu Phương vừa vội vàng chạy tới đẩy sang một bên, cướp mất việc ghi chép.
“Để tôi tới, cậu sang phòng nghe lén đi” Cô mau chóng đi vào, tiếng nói lộ đầy sự hung phấn.
“Này, này, sao cô lại như thế hả?” Tiểu Lý giơ tay định túm lấy áo của Liêu Phương nhưng đã chậm, chỉ có thể đi sang phòng nghe lén để quan sát.
Mọi camera theo dõi đều đang quay lại mọi hành động cử chỉ của Phạn Già La, tiểu Lý tua lại video theo dõi để xem lại một chút, sau đó kinh ngạc phát hiện ra từ khi họ rời đi Phạn Già La chưa từng thay đổi tư thế ngồi. Hắn vẫn luôn tựa lưng vào ghế, hai chân xếp chồng lên nhau, bàn tay đan vào nhau, hai đầu ngón tay cái vẫn gõ vào hổ khẩu hai bên, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Mặt của hắn đối diện với ánh đèn chói lọi, mi mắt hơi rủ xuống che đi con ngươi đen kịt thâm thúy. Hắn ngồi trong ánh đèn rực rỡ như một ngôi sao không bao giờ biến mất.
Nhìn Phạn Già La như thế, tiểu Lý thở dài theo bản năng: “Thôi xong, mặc kệ hắn ở đây lâu như thế mà hắn vẫn vững vàng như vậy, thẩm vấn tiếp theo chắc cũng không có ích gì rồi!”
Lưu Thao tiến vào phòng nghe lén sau tiểu Lý cũng vuốt vuốt cái đầu đã trọc một nửa mắng: “Bà nó, chúng ta lấy gì mà đấu với hắn đây? Hết chiêu rồi!”
Trang Chân đang bước vào phòng thẩm vấn cũng đang suy nghĩ vấn đề này – phải dùng chiêu gì để đối phó với người này đây? Mặt đỏ mặt trắng sẽ có hiệu quả sao? Sẽ không giống thằng hề đang nhảy nhót chứ?
Nhưng lúc này, Trang Chân đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, anh ta hít một hơi thật sâu, đập mạnh đống tài liệu đang ôm xuống mặt bàn, lớn tiếng thét hỏi: “Phạn Già La, cậu giải thích thế nào về mấy tin tử vong báo trược cậu đăng lên internet? Cậu đang làm nhiễu loạn cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền tố cáo cậu!”
Liêu Phương bị âm thanh phát ra từ mặt bàn làm cho sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch. Tống Duệ vốn xưa nay không biết sợ hãi là gì cũng khựng lại một chút, sau đó theo bản năng khẽ đẩy cặp kính trên sống mũi. Đây là động tác đặc biệt khi anh ta điều chỉnh tâm lý.
Lưu Thao và tiểu Lý nhảy dựng vì âm thanh đột ngột, sau đó cùng vỗ vỗ ngực như thể vừa chịu một cú sốc. Tổ trưởng nói nổ là nổ liền, ai mà chịu được chứ?
Mà Phạn Già La lại chịu được, hắn vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế như cũ, chưa từng hoảng sợ nhảy dựng lên, chưa từng ngẩng đầu, thậm chí đến mí mắt cũng không run lấy một chút. Hai ngón tay cái đang gõ hổ khẩu bỗng biến thành vờn đuổi lẫn nhau, động tác vốn là ngán ngẩm buồn bực đột nhiên có vẻ vô cùng hứng thú.
Hắn hơi ngửa đầu ra sau, tròng mắt đen thui gần như vực sâu từ thấp liếc lên Trang Chân ở trên cao, giễu cợt nói: “Cảnh sát Trang, cách hiểu của tôi lại hoàn toàn trái ngược với anh. Những tuyên bố trên weibo của tôi không phải là nhiễu loạn điều tra mà là đang chỉ rõ con đường cho các anh đấy chứ. Chính các anh muốn đi trên con đường sai lầm, sao lại trách tôi? Có thể nói tôi đã nói rồi; có thể làm tôi cũng đã làm rồi. Tôi tự cảm thấy đã làm hết nghĩa vụ của một công dân rồi, tôi không thẹn với lương tâm. Năng lực phá án của các anh không tốt thì đó là việc của các anh, đừng có đẩy nỗi ấm ức oan khuất lên đầu tôi.”
Trang Chân:…
Nói thật, lúc này anh ta cảm thấy mình rất nghèo từ ngữ, trong đầu xẹt qua lời nói của Phạn Già La, thế mà lại cảm thấy có lý. Rõ ràng là Phạn Già La đã nói với họ số lượng người bị hại, chỉ là do họ không phát hiện ra mà thôi.
Lưu Thao: …
Tiểu Lý: …
Mẹ nó, vụ án này nhất định sẽ là sỉ nhục vĩnh viễn của Tổ 1 đội hình sự! Đúng là Phạn Già La chưa từng nói dối bọn họ, mà là họ luôn nghĩ sai mà thôi!
Tống Duệ không có cái gọi là cảm giác vinh dự hay xấu hổ, cho nên anh ta tìm đúng trọng điểm: “Thế nhưng cậu luôn chơi chữ với chúng tôi, cũng không hề nói rõ tình huống cụ thể cho chúng tôi biết, thế cũng coi như là nói dối đúng không? Nếu cậu báo rõ cho cảnh sát từ trước thì tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.”
“Lời ấy của bác sĩ Tống sai rồi!” Phạn Già La mỉm cười xua tay: “Tôi trực tiếp đối chất với các anh mà các anh còn không thể tin được thế này, nếu tôi tùy tiện chạy đến cục cảnh sát nói lúc tôi thông linh có nhìn thấy mấy vụ ám sát, các anh dám đảm bảo là sẽ không đưa tôi tới bệnh viện thần kinh không? Anh muốn tôi không chơi chữ nữa nhưng nếu tôi viết kỹ càng trên weibo, các anh có thể đảm bảo là hung thủ sẽ không tìm tới để thủ tiêu tôi trước không? Bác sĩ Tống, người đứng nói chuyện thường không cảm thấy thắt lưng đau!”
Tống Duệ: …
Được rồi, nói về miệng lưỡi bén nhọn thì anh ta không phải đối thủ của Phạn Già La.
Thấy đồng hồ trên tay yên lặng dịch tới bốn rưỡi chiều, Phạn Già La sung sướng nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi phải đi rồi. Khuyên các anh đừng có lãng phí sức lực trên người tôi nữa, vụ án này không có quan hệ gì với tôi hết.”
Trang Chân hoàn toàn không cam lòng, vì thế cười lạnh nói: “Đi? Cậu muốn đi đâu? Theo trình tự bình thường thì chúng tôi có quyền tạm giữ cậu. Dĩ nhiên cậu cũng có thể tìm một luật sư tới xử lý chuyện này, nhưng mà cậu có tiền trả cho luật sư sao? Theo tôi biết hiện nay cậu đã thân bại danh liệt, không còn gì cả, ngoài ngoan ngoãn phối hơp điều tra ra cậu còn có thể đi đâu?”
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn liền bị đẩy ra, một cảnh sát viên dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc tây trang đắt giá vừa nhìn đã biết thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội đi tới giải thích: “Tổ trưởng, có người tới bảo lãnh Phạn Già La, đây là luật sư của cậu ta. Thủ tục đã làm xong rồi, giám đốc bảo anh thả người.”
Trang Chân: ….
Phạn Già La chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng phẩy rơi tro bụi không hề tồn tại trên đầu vai đi, lễ phép gật đầu: “Vậy tôi đi trước nhé. Hẹn gặp lại, cảnh sát Trang.”